Tôi là giáo
viên Tiểu học, cũng đã đi dạy được vài năm. Ngày nào đi dạy cũng ‘có chuyện’,
vui có, nhiều lúc buồn cũng có! Chuyện với học trò thì vô kể. Trẻ con mà, ti tỉ
thứ trên đời, thế nên lúc nào tôi cũng ‘lắm chuyện’. Sau một thời gian đứng lớp,
tôi hiểu rằng, là giáo viên, công việc của mình không chỉ gắn với học trò, mà
còn thực sự liên kết chặt chẽ với phụ huynh. Chuyện là thế này.
Có một phu huynh lớp tôi rất lo lắng về tình hình học tập của con.
Phụ huynh ấy thường tranh thủ đưa con đi học và kể với tôi về tình hình của con
ở nhà. Nào là con mất tập trung, con bướng, con không cố gắng, con không nghe lời…
Mỗi lần học với mẹ, mẹ không chịu được, mẹ mắng, thậm chí lấy thước gõ vào tay…
chỉ được một lúc rồi lại đâu vào đấy, con vẫn thế. Nói tóm lại là mẹ không dạy con
được. Khi con đi học đàn, học thêm ở một lớp khác, các cô giáo khác cũng than
phiền như thế! Mẹ không biết phải làm như thế nào nữa.
Chị chia sẻ
với tôi vài lần và thực sự tôi thấy được sự hoang mang của một người mẹ.
Tôi cũng khá
bối rối bởi bạn nhỏ này ở trường thì hoàn toàn ngược lại. Bạn ấy rất cố gắng và
hợp tác với cô, với bạn. Nhưng nếu tôi nói thế, chưa chắc chị phụ huynh ấy đã
tin!
Tôi bắt đầu
chia sẻ với chị nhiều hơn về con ở trường và về những cách mà tôi làm ở lớp.
Là nhìn vào
sự cố gắng của con và sự nỗ lực mà con thể hiện.
Là dùng những
từ ngữ tích cực để khuyến khích con.
Là tránh
chê, tránh phủ nhận những gì con đã làm.
…
Tôi kể với
chị về cách khen con, sau đó là những phần thưởng nhỏ nhỏ và những phản ứng của
con. Thực sự là tôi đã rất kiên trì và cố gắng, chỉ mong phụ huynh ấy sẽ biết
được và thử ít nhất một lần không mắng con mà sẽ khen con khi hai mẹ con học
cùng nhau. Sau một học kì, trong buổi họp phụ huynh, chính chị đã gặp tôi và
nói rằng cách của cô có tác dụng. Chị đã bắt đầu nói với con ‘Con trai của mẹ
giỏi quá!’hay khi con làm toán bị nhầm, ít nhất chị không còn mắng con nữa và bảo
con thử lại… Cậu học trò cũng đã có lần kể với tôi là hôm qua con được mẹ khen
và mẹ thưởng…
Tôi nghe chị
phụ huynh và cậu học trò kể mà mừng quá, vì những chia sẻ của mình đã được một
người lớn thử. Điều làm tôi thực sự vui là chị đã thay đổi và nhìn thấy tác dụng
của việc cư xử tích cực với con.
Tất nhiên, về
cách tương tác với trẻ, không chỉ chị phụ huynh ấy, mà tôi, còn phải học rất
nhiều. Làm thế nào để khen con, khuyến khích con, học cùng con, chơi cùng con…
một cách hiệu quả, tôi chưa dám chắc là mình biết rõ và chưa dám khẳng định với
phụ huynh là cách của mình đúng. Thế nhưng, rõ ràng, khi phụ huynh và cô giáo
trao đổi với nhau, hơp tác với nhau để cùng dạy con, tôi tin chắc rằng điều đó
sẽ có tác dụng. Và những gì người lớn làm, cuối cùng cũng sẽ là ở con trẻ mà nhỉ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét