Cùng nhau chia sẻ

Cùng nhau chia sẻ

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2016

LÁI XE Ô TÔ VÀ DẠY CON

Ở Việt Nam bao năm là bấy năm Nghi Tuệ xa rời vô lăng. Mỗi khi hè về Canada thăm gia đình, sung sướng có Ông Ngoại đưa đi đón về... 4 mẹ con vô tư hưởng không khí mùa hè mát rượi với màu xanh mát mắt mà Mẹ heo Nghi Tuệ không phải lái xe ô tô.
Giờ dọn về Canada lâu dài, dĩ nhiên là phải tập lái xe lại. Bằng vẫn còn hiệu lực, chỉ mỗi tội Mẹ Heo nhát gan hổng dám lái. Thế là Ông Ngoại tiếp tục nuông chiều đưa đi đón về từ tháng 7 đến giờ.
Thời gian này ông bà đi du lịch, Mẹ heo Nghi Tuệ đành phải cắn răng tập làm quen với cái khối sắt 4 bánh kia. Sáu tuần nay, Mẹ heo chỉ đủ can đảm chở 3 heo con từ nhà đến trường rồi chiều đón 5 heo con (thêm 2 đứa cháu) từ trường về nhà. Mặc nhiên không đi đâu khác.
Nhớ hôm đầu ngồi sau tay lái, con gái lớn DiAn bảo: “You are a little nervous mom but you are doing good. Keep it up mom. We are proud of you – Mẹ hơi run run thì phải nhưng mẹ đang làm tốt lắm. Kiên trì là sẽ làm tốt mẹ nhé”. Mẹ heo đang tập trung cao độ cũng phải phì cười với lời động viên của con gái!
Nhà heo gắn bó với thư viện thành phố Brampton như người ta nghiện cà phê vậy. Thích lê la ở đó chọn sách, ngắm sách, đọc sách… hay chỉ được ở đó ngó nghiêng hít mùi thư viện cũng khoái rồi. Từ ngày Ông Ngoại không có ở nhà, cứ mỗi tuần nhờ người này người nọ đưa đi. Tuần này ai cũng bận công việc hết rồi, làm sao bây giờ? Nhu cầu rõ chính đáng, thế nên, hôm nay, Heo mẹ quyết định ‘liều’ thử chở mấy con heo ra đó một phen.
Từ nhà, rẽ trái để ra đường chính... ối giời ạ, nhầm rồi….đường này là để đi Walmart mà. Ra khỏi nhà, nhắm hướng đạp ga đến nơi muốn đến… chứ nhầm đường như thế này là phải đi lòng vòng tìm đường. Với người còn nhát lái xe như Heo Mẹ Nghi Tuệ, đó là một ý tưởng ‘nuốt không trôi’. Heo Mẹ định bỏ cuộc: “Mẹ nhầm đường rồi. Hay là mình đi siêu thị vậy vì đường này sẽ dẫn đến siêu thị Walmart.” Ba con heo con đồng thanh: “We are dying to go to the library mom. We don’t want Walmart – Chúng con thèm đi thư viện chứ đâu có muốn đi siêu thị đâu mẹ”.
Heo mẹ thấy mình phải ‘đương đầu’ với thách thức không lường trước này chứ không thể thoái thác. Hít thở hít thở tìm đường nhỏ rẽ vào, rồi lại rẽ rồi quay đầu và đi ngược lại đường khi nãy để… về nhà. Chỉ có về nhà thì Heo Mẹ mới có thể định hướng thử lại một lần nữa. Nghĩ là làm và lần này đã đến được thư viện thành phố Brampton an toàn.
Tại sao Nghi Tuệ lại kể cho mọi người nghe chuyện này? Một bà cô 40 tuổi, ở cái nước xe ô tô chạy vùn vụt, lái xe chở con đi thư viện gần nhà thì có gì phải ghi nhận nỗ lực đúng không? Nhưng với bà cô Nghi Tuệ này thì hôm nay đánh dấu một bước ngoặt mới: tự tin thử một tuyến đường mới. Thuộc tuýp người không thích máy móc xe cộ, nếu có ai nguyện làm tài xế dù đi gần đi xa….chắc gật đầu cái rụp không suy nghĩ quá đi mất!
Suy ngẫm trải nghiệm hôm nay, Heo Mẹ Nghi Tuệ nhắc nhở mình và chia sẻ với mọi người những điều sau:
1. Mỗi cá nhân là một cá thể riêng biệt, không ai giống ai, thế nên, xin đừng so sánh con mình với con người, đứa em với đứa chị, với mình lúc xưa… Hãy để con là con, tự tin phát huy hết ‘công lực’ của con mà không sợ mình chưa làm tốt, mình sẽ làm bố mẹ thất vọng, mình để xem người khác làm sao rồi mình mới dám thử…
2. Đôi lúc là người lớn, chúng ta dường như quên ghi nhận, khuyến khích và ngợi khen những cố gắng của con trẻ. Nhất là với những cố gắng rất nhỏ hoặc với những việc làm dưới mắt người lớn là quá đỗi bình thường. Không ai hiểu con bằng bố mẹ, nên những nỗ lực của con, dù bé như hạt đậu với bạn này cũng có thể là to như con voi với con mình. Hãy cho con biết là bạn đang dõi theo các nỗ lực của con.
3. “Tự tin làm sai” – đừng bảo bọc và làm hết mọi thứ cho con. Hãy để con trải nghiệm cuộc sống… vấp ngã, suy ngẫm, tìm hướng giải quyết vấn đề… Nếu Ông Ngoại mà không đi du lịch, cưng con gái, cưng cháu đưa đi đón về thì…chắc Nghi Tuệ vẫn sẽ chỉ lanh quanh “từ nhà ra ngõ” thôi. Khuyến khích con tự tin thử các trải nghiệm mới. Quan trọng là con biết có bố mẹ ông bà luôn ở đằng sau hỗ trợ khi cần thiết. Để Nghi Tuệ tự tin ngồi laị sau vô lăng, người thân đã bỏ thời gian ngồi bên cạnh cho Nghi Tuệ chở đi vòng vòng để quen lại các kĩ năng bị bỏ quên quá lâu. Nghi Tuệ là người quyết định khi nào mình sẵn sàng lái xe một mình, chọn tuyến đường nào … và chưa hề bị chê cười là sao nhát quá, ‘dễ vậy mà làm không được’… Để hôm nay, khi cảm thấy mình đủ tự tin đương đầu với tuyến đường mới, khắc nhiên Nghi Tuệ sẽ thử. Trẻ con cũng vậy, chúng sẽ thử khi cảm thấy tự tin vào bản thân. Người lớn hãy luôn tin rằng con đang cố gắng hết sức có thể của con…lần này không thành công, lần sau có thể vẫn thất bại nhưng niềm tin của người lớn vào con trẻ xin đừng vơi đi nhé. Ngay cả những người thân mà không tin vào con trẻ thì ai sẽ là người tin con?!
4. Trải nghiệm mới giúp con ‘rèn’ kĩ năng giải quyết vấn đề một cách tự nhiên mà không cần sắp đặt. Có đi thư viện vào sáng thứ 7 Nghi Tuệ mới biết là cuối tuần sẽ đông không có chỗ đậu xe. Quan sát xung quanh và cuối cùng chọn đậu ngoài đường – vậy là học thêm cách trả tiền đổ xe ở nơi công cộng bằng máy tự động, trưng vé sao cho người ta dễ kiểm tra…

5. Heo còi Anna không may bị gãy chân, mẹ bế ra bế vào chứ không tự đi được. Mọi việc được Heo mọi DiAn và Heo sữa Anson chia nhau làm. Trước khi ra khỏi nhà Heo mọi DiAn lấy thêm 1 cái túi nữa để lát nữa chị 1 túi em Anson 1 túi “vác cho nhẹ mẹ à!”. Khi về đến nhà, 2 Heo kết: “Next time, I think it would work better if we use back pack mom. With back pack, I can free up my hands to help you more to get the door and all – Lần sau con nghĩ sẽ tốt hơn nếu mình cầm theo balo mẹ à. Với balo, con có thể rãnh tay giúp mẹ mở cửa chẳng hạn.” Khi được ‘trao quyền’ và ‘trao niềm tin’, con trẻ luôn muốn làm tốt mọi thứ! Hãy lắng nghe và quan sát trước khi nhảy vào đưa ra gợi ý hay hướng giải quyết. Hãy ngừng ngay nếu bạn đang là bố mẹ trực thăng!


Hẹn moi người lần sau nhé!

                                                          March 5, 2016
                                                     Cuối đông Canada

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét